CHIẾC THUYỀN LAM – HÀNH TRÌNH CỦA TÌNH LAM
Trong những ngày tháng Ba rộn ràng, khi Trại Họp Bạn GĐPT Miền Quảng Đức năm 2025 đang dần đến gần, có một hình ảnh vẫn còn nguyên vẹn trong tim mỗi anh chị em: chiếc thuyền Lam – biểu tượng của tinh thần Lục Hòa – đang từng bước thành hình dưới bàn tay gắn bó, tận tụy của bao anh chị Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử.
Không có tiếng kèn trống, không ánh đèn sân khấu, chỉ có tiếng cưa, tiếng khoan, tiếng gọi nhau thân thương vang vọng khắp khuôn viên Trung Tâm Thích Quảng Đức. Ở nơi đó, những người Huynh Trưởng – với đôi tay lấm lem sơn và ánh mắt đầy nhiệt huyết – đã cùng nhau viết nên một trang ký ức thật đẹp.
Các chị – như chị Uyên của Huyền Quang, chị Cát Tường (Miền Quảng Đức), chị Hằng, chị Thoa, chị Thu, chị Trọng (Điều Ngự) –lo may từng lá cờ Hoa Sen Trắng, sơn từng cánh sen lên cánh buồm tàu bằng tất cả tình yêu thương. Mỗi nét cọ, mỗi đường chỉ là một lời nguyện lành gửi vào gió, mong con thuyền Lam vững chãi giữa muôn trùng sóng gió.
Anh Thứ miệt mài sơn con tàu đúng như bản mẫu, từng chi tiết sống động, sắc nét. Anh Học chăm chút hàn chân buồm bằng sắt, từng mối hàn như gắn kết thêm một phần tình anh em. Anh Tự và chị Xuân thì lo làm cổng trại cho đơn vị Huyền Quang. Thầy Thiền Tuệ – trong sự lặng lẽ thường thấy – dựng nên phần chân đế vững chãi như một nền tảng đạo lý. Thầy Huệ Phúc nhẹ nhàng vẽ từng nét chữ ông đồ lên thân tàu, như gửi gắm vào đó hồn thiêng dân tộc, ý vị thiền môn.
Và rồi, những anh em Huynh Trưởng từ Phổ Hòa anh Luân, anh Tâm, và anh Huy, và các anh bên Huyền Quang tụ về – không phân biệt đơn vị, không màng xa gần – cùng nhau góp công, góp sức trong tiếng cười giòn tan và niềm vui giản dị. Có ai đó còn nhớ khoảnh khắc anh Dũng Chu bị trầy tay khi đưa cột buồm lên tàu? Máu đã rơi, nhưng anh vẫn cười – vì với anh, đó là "máu Lam", là lời thề âm thầm giữ trọn tình GĐPT.
Càng cảm động hơn khi biết anh Sang và chị Cát Tường đã không ngại đường xa từ San Diego trở về Trung Tâm chỉ để kịp một buổi làm việc chung với anh chị em. Anh Nam, chị Trọng – dù vừa kết thúc sinh hoạt ở GĐPT Điều Ngự – vẫn cố gắng lên Trung Tâm ngay trong tối để cùng dựng thuyền. Cả anh Văn – chồng chị Thu – cũng chẳng đứng ngoài cuộc, lăn xả như một Huynh Trưởng thực thụ.
Và giữa những giờ phút mệt nhoài, những phần ăn chiều đầy ắp thương yêu từ anh Sang, chị Thu, anh Long và chị Tâm đã sưởi ấm bao tấm lòng. Đó không chỉ là cơm, là mì – mà là những bữa ăn thắm đượm nghĩa tình, khiến ai cũng thấy mình được chăm sóc, được nâng niu giữa một tập thể đầy yêu thương.
Chiếc Thuyền Lam
Giữa nắng chiều vàng rơi mái tóc,
Anh em về dựng một con thuyền,
Không sóng gió, nhưng đầy nhiệt huyết,
Tay trong tay, góp nhịp Lam hiền.
Chị ngồi khâu lá cờ sen trắng,
Từng đường kim là một ước nguyền.
Anh cặm cụi vẽ thân tàu mộng,
Để hồn Lam bay khắp trời thiêng.
Có thầy lặng lẽ bên chân trụ,
Gieo đạo tâm vào từng khúc gỗ,
Có người mực viết như mây bay,
Nét ông đồ chở bao điều nhớ.
Anh em Phổ Hòa – Huyền Quang đó,
Chẳng ngại xa, vui chuyện tay chân.
Người từ San Diego gió bụi,
Cũng tìm về – như một tình thân.
Dẫu mỏi mệt sau giờ sinh hoạt,
Vẫn có người cố gắng bước nhanh,
Đem sức mình dựng nên chiếc thuyền,
Bằng Lam tình chẳng thể nào xanh.
Máu có rơi, vẫn là máu quý,
Trên bàn tay – ký ức in sâu.
Một nụ cười thay ngàn lời nói:
"Thuyền Lam ta, đã bắt đầu rẽ mau!"
Nhớ những bữa cơm chiều ấm áp,
Từ tay ai nấu giữa thương nhau.
Tình yểm trợ ngỡ như rất nhỏ,
Nhưng nuôi Lam vững suốt mai sau.
Chiếc thuyền ấy – chẳng là gỗ ván,
Mà là tim, là sức, là công.
Là tình thân chẳng bao giờ cạn,
Là dấu Lam khắc giữa cõi lòng.